Đẻ nữa đi

Lâu rồi không ai bảo mình đẻ nữa đi.


Cho đến một ngày mình chuyển về nhà mới, ở cùng tầng với một gia đình nọ, cửa luôn rộng mở để gió lùa vào cho mát. Gia đình hay tụng kinh niệm phật, mùi nhang cúng bay khắp tầng, có hôm mình còn thấy cả tàn hương rải dọc hành lang, đến tận cửa căn hộ mình. Hôm ấy mình hoảng quá chụp ảnh báo ban quản lý, ở chung cư mà nhang khói thế này thì hãi lắm. Dần không nghe mùi nhang nữa. Anh chồng mặt rất nghiêm, hay tụng kinh niệm phật, ngoài thời gian ý ra, những lúc mình nhìn thấy anh í thì anh chỉ mặc độc cái quần tà lỏn mỏng tang, cầm gạt tàn lách ra cửa thoát hiểm hút thuốc. Mình chưa mở miệng chào bao giờ.

Chị vợ rất xinh xắn, hay đi cùng cô con gái nhỏ. Mình thuộc tiếp ít thích giao lưu, thỉnh thoảng gặp cùng lúc chờ thang máy mới mở miệng chào. Lần đầu gặp chị ấy hỏi thăm hai mẹ con mình, xong bảo mình đẻ nữa đi, có một đứa buồn. Mình đơ mất vài giây xong cười trừ. Chuyện mình đẻ hay không liên quan ế gì đến chị nhỉ.

Lâu lâu sau, mình lại gặp chị ở thang máy, chị dường như quên mất lần trước đã "nhắc nhở mình", lại bảo mình đẻ nữa đi. Mình lại đơ tiếp tập hai, chẳng nhớ lúc đó nói gì nữa. 

Lại lâu lâu tiếp, chị lại gặp mình lần ba, lại bảo mình đẻ. Lần này, mình đã hiểu ra vấn đề, chị kể đẻ tới ba đứa, đứa lớn học cấp hai cao gần bằng chị rồi. Chị bảo nhà đông con vui lắm. Mình xuề xòa cười cuối cùng cũng biết vì sao.

Một cô, hàng xóm cùng chung cư, từ Bắc vào chăm con dâu đẻ, mình gặp mỗi ngày vì cô đưa cháu xuống xe bus đi học cùng bạn nhà mình. Nói chuyện vài lần, cô cũng bảo đẻ đi. Mình nghĩ cô nói thế cho thêm chuyện vì cũng không có chuyện gì khác để nói.

Cô ruột mình, em gái của Ba, trước cũng có thời quan tâm cháu gái lắm, bảo mình đẻ nữa. Cô sống ở quê hơn nửa cuộc đời, giờ vào Sài Gòn sống vẫn đậm chất quê. Mình thương cô nhưng rất rắn, bảo không đẻ, không giải thích gì thêm.

Các anh chị em quen trong công việc, thi thoảng cũng có người thân thân bảo mình đẻ đi, mình nghe câu này riết tự lập chương trình phản hồi luôn, mặt nghiêm, trả lời dứt khoát, không đẻ. Thỉnh thoảng mình còn được cả tài xế Grab với taxi bảo đẻ, nhất là các anh tài xế đầu Hà Nội chuyên chở mình mỗi lần đi công tác. Có anh còn dành cả quãng đường dài bốn mươi phút từ Times City ra Nội Bài để giảng cho mình nghe về việc nhà đông con nó vui và có ích như nào. 

Mình hoàn toàn tôn trọng ý kiến cá nhân của mọi người về vấn đề đẻ, nhưng đôi khi mọi người quá mải mê chia sẻ ý kiến cá nhân của mình mà quên mất hoàn cảnh của người đối diện như thế nào.

Mình có người bạn phổ thông bị hiếm muộn. Lúc bạn bè đồng lứa suốt ngày đăng ảnh bầu bí, khoe con, khoe chồng thì bạn chỉ biết vào ra bệnh viện làm IVF, nuốt nước mắt bao nhiêu lần thất bại, thậm chí có lúc trầm cảm nghiêm trọng. Bạn bảo những lúc ấy không muốn gặp ai, không muốn kết nối với bạn bè cũ nữa, chỉ muốn yên thân một mình. May mà trời cuối cùng cũng cho bạn một mụn con. Bạn như sống lại.

Nhiều bạn giờ là single mom, đẻ nữa kiểu gì. Nhiều người vì lý do kinh tế, khó khăn trong gia đình hoặc vì cả ngàn lý do khác không thể có thêm con, việc cứ bảo người khác đẻ mà không hiểu gì về họ rất dễ làm tổn thương đối phương và thật sự không cần thiết một chút nào.

Đẻ ra một sinh linh không phải chỉ đơn giản ở hành động đẻ, ở một chữ đẻ. Đẻ là chấp nhận, xác định chịu trách nhiệm cho một con người hoàn chỉnh, từ lúc lọt lòng tới lúc trưởng thành, nuôi cơm ăn áo mặc, dạy dỗ khôn lớn thành một người có đóng góp tích cực cho xã hội. Không phải đẻ chỉ để vui cửa vui nhà. Nên hãy coi chuyện đẻ nữa là quyền riêng tư cá nhân và đừng đề nghị ai điều đó nữa.

Chị em nào hôm đẹp trời đi ra đường có người bảo đẻ nữa đi, liền về nhà khều chồng "Anh ơi, hôm nay anh tài xế Grab bảo em đẻ nữa đi cho vui cửa vui nhà." Chồng không hỏi "Mẹ mày hôm nay quên uống thuốc à?" mới lạ.
🅣

💗Be kind. Work hard. Amazing things will happen.💗



Comments

Most Viewed Notes