Một mình đến Châu Âu
Google vừa nhắc mình rằng sáu năm về trước, tháng này, mình đang ở Châu Âu.
Sáu năm là một chặng đường dài, cơ thể đã rũ bỏ nhiều tế bào cũ để thay bằng vô cùng nhiều những tế bào mới khác. Mình không còn là mình của sáu năm trước nữa.
Quyết định đi Châu Âu một mình, dự một hội nghị tại Tây Ban Nha, rồi sang Pháp, có vẻ như không phải là điều ai cũng sẽ làm. Toàn bộ kinh phí tự túc, xin visa tự túc, lên lịch trình đặt vé máy bay, khách sạn tự túc.
Máy bay từ Sài Gòn đáp sang Charles de Gaulle Paris sau hành trình hơn mười hai tiếng, quá cảnh ở đây hai tiếng trước khi bay tiếp qua Madrid. Trước khi bay mình rất lo lắng về Charles de Gaulle vì xem review thấy bị chê bai là bẩn và xuống cấp nhiều. Mình cũng không có kỷ niệm êm đẹp với Charles de Gaulle lắm vì trước đó bảy năm đã vật vạ ở sân bay này đến nửa đêm do nhân viên của họ đình công, chuyến bay về Việt Nam của mình bị hủy. Rất may là lần trở lại này suôn sẻ hơn nhiều, nhà ga mình quá cảnh mới và đẹp. Mình ngồi ăn trưa gần một bác cũng bay quá cảnh, trò chuyện xôm tụ một hồi rồi tạm biệt nhau ai đi đường nấy.
Mùa này Tây Ban Nha và Pháp được coi là đều tương đối mát mẻ, vậy mà sáng ra, ở Madrid, mình chờ xe đưa khách từ khách sạn đến hội nghị, đứng dưới nắng, quàng khăn và áo kín mít vẫn lạnh run, bảy độ C.
Ngày đó làm hãng nhưng ở Châu Âu thì không quen biết ai mấy, vậy mà cứ xông vào tìm người của công ty trước giờ chỉ thấy tên qua email, rồi cũng tự giới thiệu, tự làm quen, tự đăng ký đứng gian hàng thuyết trình và hỗ trợ các bạn đội Châu Âu tiếp khách tham quan. Nói chung được cái máu liều, không biết sợ là gì, chỉ nghĩ đơn giản rằng cái gì không biết thì phải nhảy vào làm mới biết. Các sếp quản lý thấy mình xông pha quá nên tài trợ luôn phí tham dự hội nghị cho mình, đỡ được một khoản kha khá.
Tàu điện ngầm (metro) là một khái niệm vô cùng mới với mình khi đó. Xong hội nghị ở Madrid, mình cũng tranh thủ mò mẫm đi khắp nơi, lò dò tìm lộ trình đi từ trung tâm hội nghị đến sân vận động Santiago Bernabéu của Real Madrid. Nhà ga ngầm dưới đất vắng hoe, mua thẻ đi tàu bằng máy tự động mất 1.5 Euro một chiều. Mình loay hoay mất một lúc, tìm được một cô dễ thương hỏi mua vé đi sân vận động ấy thì làm sao, cô ấy quơ tay múa chân làm một tràng tiếng Tây Ban Nha, may mình cũng mua được vé đến nơi. Vé vào tham quan trong sân để xem được tường tận ngõ ngách mất thêm 12 Euro nữa.
Xong việc ở Madrid, mình lại bay về Paris, chuyến bay hai tiếng, thăm nhà ba nuôi, người dạy cho mình không biết bao nhiêu điều từ khi bước chân ra trường và trải nghiệm việc làm đầu tiên trong đời. Ông dẫn mình đi thăm thú khắp nơi lâu đài, cung điện, chợ nông sản, sông Seine...
Đến thăm một gia đình có cô vợ người Việt, chồng người Pháp, nhà có cây cherry to sau vườn đầy trái chín. Cô cho hái ăn thỏa thích còn được gói mang về.
Không lần nào đến Pháp mà mình không ghé đồi Montmartre, có quá nhiều kỷ niệm nơi đây.
Tự dưng nhớ Paris da diết. Nhớ không phải vì Paris thơ mộng hay lãng mạng xa hoa, nhớ vì một phần thời tuổi trẻ nông nỗi của mình đã gửi gắm ở nơi đây, nhớ vì những trải nghiệm bỡ ngỡ lạ lẫm giúp mình trưởng thành và vững chãi hơn trong cuộc sống.
Nhớ là mỗi lần đi thuyền trên sông Seine đều được kể về truyền thuyết là nếu ai đi thuyền qua dưới cầu Pont Marie lần đầu tiên, hãy ước một điều gì đó rồi hôn người bên cạnh mình, điều ước ấy sẽ thành sự thực. Mình vẫn chưa có cơ hội để... ước, mà hôn lên má hay lên môi thì cũng không rõ. Nếu có cơ hội, chắc phải thử cả hai.
🅣
Comments