Đừng
Khi ai đó đang trải qua một biến cố lớn, một nỗi đau, khủng hoảng nào đó, nếu không giúp ích được gì cho họ, hoặc không biết có thể giúp bằng cách nào, hãy yên lặng và cho họ biết rằng có tôi ở đây, hãy uống ly nước này đi, hãy ăn cái bánh này đi.
Đừng hỏi họ cần gì không - họ có thể quá sốc, quá mệt mỏi kiệt sức để nghĩ ra họ cần gì. Hỏi họ cần gì không, mong chờ họ trả lời - tuy là ta có ý tốt, nhưng vô hình chung nó đặt thêm gánh nặng lên vai họ, để giúp khiến ta trở thành một người tử tế.
Đừng nói 'trời ơi tôi cũng đau khổ lắm đây, bạn như thế thì tôi biết sống làm sao'. Đừng quên chủ thể của câu chuyện ở đây không phải là bạn, đừng bắt họ - người đang ở sâu dưới vực thẳm - phải quay sang vỗ về an ủi bạn. Đừng tạo thêm gánh nặng cho họ. Ví dụ điển hình nhất là ở những gia đình bố mẹ có con cái đổ vỡ hôn nhân. Con gái về nhà bố mẹ ruột báo tin vợ chồng con sắp ly hôn. Ông bà lăn ra khóc lóc vật vã đấm ngực thình thịch, mày làm thế thì bố mẹ còn mặt mũi nào nhìn mặt họ hàng làng xóm. Ô hay?
Đừng thương hại họ, điều đó chỉ tạo thêm khoảng cách. Đừng 'anh hết sức thông cảm với hoàn cảnh của em', hãy 'anh biết rồi, có anh đây'.
Cũng đừng cố gắng tích cực giả tạo, hãy cho họ khoảng không gian và thời gian để cảm thấy những gì họ cảm thấy, 'chuyện ấy có gì mà phải xoắn' không giúp cải thiện được tình hình vì nó phủ nhận cảm xúc của người trong cuộc.
Câu hỏi cần đặt ra ở đây là liệu những gì mình sắp nói ra có giúp kết nối giữa mình và họ thêm bền chặt, hay sẽ đẩy họ ra xa ta hơn?
🅣
Comments